Bảo Anh -- Sinh ra với giới tính sinh học là nữ, Fred McConnell luôn cảm nhận mình là nam, và ước mong một ngày được rũ bỏ chiếc áo bó ngực. Một chuyến đi đến Florida để phẫu thuật là cách giải quyết duy nhất đối với anh.
LƯU Ý: Câu chuyện trong bài là trải nghiệm cá nhân của nhân vật, do đó không đại diện cho sự đa dạng của cộng đồng người chuyển giới, bởi vẫn có những người chuyển giới không có nhu cầu sử dụng hooc-môn và/hoặc phẫu thuật.
Tôi là con trai
Vốn không có ý muốn khẳng định điều hiển nhiên, nhưng tôi phải nói ra bởi vì tôi là một người chuyển giới. Việc sinh ra trong cơ thể nữ giới, với tôi, luôn là nỗi đau nhức nhối âm ỉ theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Từ đó, tôi bắt đầu sử dụng liệu pháp thay thế hooc-môn.
Tôi nhận ra mình là người chuyển giới từ năm 2010, lúc 23 tuổi. Thật sự tôi đã luôn có linh cảm từ thời thơ ấu còn hồn nhiên. Tới tuổi dậy thì, tôi dần hiểu ra giới tính của mình không phù hợp với chuẩn mực xã hội, và dĩ nhiên không được ưa chuộng, nên tôi bắt đầu tránh nói về bản thân mình. Tôi cũng đã kiềm chế không nghĩ về điều đó bằng nhiều cách, để rồi dần dần trở thành một quyển sách đóng kín với nhiều tâm tư và mong ước vụn trộm. Các bạn tomboy xung quanh tôi đã thôi không còn là tomboy nữa. Mấy đứa con trai bắt đầu dậy thì, còn tôi thì vẫn cố đẩy sâu một tiếng nói vào bên trong. Nó đang ghen tức với bộ râu lún phún và chất giọng trầm ấm của lũ con trai đang vỡ giọng. Cứ thế, tôi dần đánh mất bản thân, vì thật đáng sợ khi phải đối mặt với bản dạng giới thật của mình - một thứ mà tôi đã từng nghĩ có ngày sẽ sửa được.
Cho tới khi 23, tôi đã không còn chịu được nữa, lúc này tôi cũng đã đủ tự tin để đối diện thực tế. Vào ngày nọ, tôi xem một bộ phim tài liệu về một bạn teen chuyển giới, và nó đã tác động mạnh đến tôi. Cứ như thể tôi được đưa trở lại thời niên thiếu bị đánh mất của mình vậy. Mặc dù khởi đầu khá trễ, nhưng ít nhất tôi đã biết mình phải làm gì rồi!
Đến tháng 4/2013, tôi bắt đầu sử dụng testosterone. Phẫu thuật cắt bỏ ngực (top surgery) sẽ là giai đoạn tiếp theo trong quá trình chuyển giới của tôi. Đây là quy trình tạo hình ngực nam giới, cụ thể là phương pháp cắt bỏ vòng 1 (mastectomy) - vốn thường dùng trong chữa trị ung thư vú - kết hợp tái tạo núm vú (nipple grafts). Tôi thực sự muốn được như vậy. Hay nói đúng hơn, tôi không muốn cơ thể hiện tại của mình.
Vốn không có ý muốn khẳng định điều hiển nhiên, nhưng tôi phải nói ra bởi vì tôi là một người chuyển giới. Việc sinh ra trong cơ thể nữ giới, với tôi, luôn là nỗi đau nhức nhối âm ỉ theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Từ đó, tôi bắt đầu sử dụng liệu pháp thay thế hooc-môn.
Tôi nhận ra mình là người chuyển giới từ năm 2010, lúc 23 tuổi. Thật sự tôi đã luôn có linh cảm từ thời thơ ấu còn hồn nhiên. Tới tuổi dậy thì, tôi dần hiểu ra giới tính của mình không phù hợp với chuẩn mực xã hội, và dĩ nhiên không được ưa chuộng, nên tôi bắt đầu tránh nói về bản thân mình. Tôi cũng đã kiềm chế không nghĩ về điều đó bằng nhiều cách, để rồi dần dần trở thành một quyển sách đóng kín với nhiều tâm tư và mong ước vụn trộm. Các bạn tomboy xung quanh tôi đã thôi không còn là tomboy nữa. Mấy đứa con trai bắt đầu dậy thì, còn tôi thì vẫn cố đẩy sâu một tiếng nói vào bên trong. Nó đang ghen tức với bộ râu lún phún và chất giọng trầm ấm của lũ con trai đang vỡ giọng. Cứ thế, tôi dần đánh mất bản thân, vì thật đáng sợ khi phải đối mặt với bản dạng giới thật của mình - một thứ mà tôi đã từng nghĩ có ngày sẽ sửa được.
Cho tới khi 23, tôi đã không còn chịu được nữa, lúc này tôi cũng đã đủ tự tin để đối diện thực tế. Vào ngày nọ, tôi xem một bộ phim tài liệu về một bạn teen chuyển giới, và nó đã tác động mạnh đến tôi. Cứ như thể tôi được đưa trở lại thời niên thiếu bị đánh mất của mình vậy. Mặc dù khởi đầu khá trễ, nhưng ít nhất tôi đã biết mình phải làm gì rồi!
Đến tháng 4/2013, tôi bắt đầu sử dụng testosterone. Phẫu thuật cắt bỏ ngực (top surgery) sẽ là giai đoạn tiếp theo trong quá trình chuyển giới của tôi. Đây là quy trình tạo hình ngực nam giới, cụ thể là phương pháp cắt bỏ vòng 1 (mastectomy) - vốn thường dùng trong chữa trị ung thư vú - kết hợp tái tạo núm vú (nipple grafts). Tôi thực sự muốn được như vậy. Hay nói đúng hơn, tôi không muốn cơ thể hiện tại của mình.
Chuẩn bị sẵn sàng
Bác sĩ của tôi đề nghị chờ 1 năm cho testosterone có tác dụng lên ngực để phẫu thuật tốt hơn. Cơ thể sẽ ít mỡ và vai thì rộng hơn. Tôi tận dụng thời gian này để tập bớt sợ hãi, lấy động lực từ cảm giác ngày càng khó chịu với chiếc áo bó ngực dày 4 lớp bằng nylon và thun. Tim tôi đập rộn rã khi nghĩ đến viễn cảnh tuyệt vời trước mắt: chỉ mặc một lớp áo và nhiệt độ cơ thể được giữ ở mức bình thường vì không còn phải khoác lên nhiều lớp áo. Tôi biết mình đã sẵn sàng.
Thuộc tuýp người luôn chuẩn bị kế hoạch chu đáo, tôi đã tập luyện theo chế độ có cường độ cao với sự giúp đỡ của huấn luyện viên tôi gặp qua youtube – một người chuyển giới nam làm vlog thuật lại quá trình chuyển giới của anh. Mục tiêu của tôi là có một cơ thể tốt nhất và ít mỡ trước phẫu thuật.
Tôi cũng tìm hiểu các bác sĩ phẫu thuật. Trên mạng có một số website cũng như các nhóm Facebook và kênh YouTube dành riêng cho cộng đồng chuyển giới nam (FTM), nơi mọi người đăng hình kết quả sau phẫu thuật của họ lên. Những người đi trước chia sẻ và giúp đỡ những người đi sau như một cộng đồng gắn kết. Tôi thấy may mắn khi được sống trong thời kì mà những việc này hoàn toàn là có thể.
Tôi chọn một bác sĩ có phòng mạch riêng ở Florida. Tay nghề của vị bác sĩ này khá phù hợp với tôi. Tôi thích mắt thẩm mỹ của ông - từ đường rạch cho đến vị trí đặt lại núm vú. Hơn nữa, ông thường chỉ làm một lần là thành công. Những chỗ khác có khi phải sửa đi sửa lại.
Trong toàn bộ quá trình, mẹ tôi luôn là một hậu phương vững chắc nhờ trước đó tôi đã tiếp xúc với bà về vấn đề này khá kiên định và từ từ. Ba tôi chấp nhận mọi thứ mà không cần nói nhiều. Mối quan hệ giữa cha và tôi khá tốt, điển hình như bao gia đình khác. Ban đầu, ông tỏ ra thất kinh khi nghĩ đến chuyện tôi phẫu thuật, nhưng sau khi tôi dùng hormone được 1 năm, ông dần hiểu ra lý do của tôi và bây giờ còn giúp ước mong của tôi thành sự thật. Tôi rất biết ơn điều đó cũng như mối quan hệ gắn kết mà chúng tôi có.
Bác sĩ của tôi đề nghị chờ 1 năm cho testosterone có tác dụng lên ngực để phẫu thuật tốt hơn. Cơ thể sẽ ít mỡ và vai thì rộng hơn. Tôi tận dụng thời gian này để tập bớt sợ hãi, lấy động lực từ cảm giác ngày càng khó chịu với chiếc áo bó ngực dày 4 lớp bằng nylon và thun. Tim tôi đập rộn rã khi nghĩ đến viễn cảnh tuyệt vời trước mắt: chỉ mặc một lớp áo và nhiệt độ cơ thể được giữ ở mức bình thường vì không còn phải khoác lên nhiều lớp áo. Tôi biết mình đã sẵn sàng.
Thuộc tuýp người luôn chuẩn bị kế hoạch chu đáo, tôi đã tập luyện theo chế độ có cường độ cao với sự giúp đỡ của huấn luyện viên tôi gặp qua youtube – một người chuyển giới nam làm vlog thuật lại quá trình chuyển giới của anh. Mục tiêu của tôi là có một cơ thể tốt nhất và ít mỡ trước phẫu thuật.
Tôi cũng tìm hiểu các bác sĩ phẫu thuật. Trên mạng có một số website cũng như các nhóm Facebook và kênh YouTube dành riêng cho cộng đồng chuyển giới nam (FTM), nơi mọi người đăng hình kết quả sau phẫu thuật của họ lên. Những người đi trước chia sẻ và giúp đỡ những người đi sau như một cộng đồng gắn kết. Tôi thấy may mắn khi được sống trong thời kì mà những việc này hoàn toàn là có thể.
Tôi chọn một bác sĩ có phòng mạch riêng ở Florida. Tay nghề của vị bác sĩ này khá phù hợp với tôi. Tôi thích mắt thẩm mỹ của ông - từ đường rạch cho đến vị trí đặt lại núm vú. Hơn nữa, ông thường chỉ làm một lần là thành công. Những chỗ khác có khi phải sửa đi sửa lại.
Trong toàn bộ quá trình, mẹ tôi luôn là một hậu phương vững chắc nhờ trước đó tôi đã tiếp xúc với bà về vấn đề này khá kiên định và từ từ. Ba tôi chấp nhận mọi thứ mà không cần nói nhiều. Mối quan hệ giữa cha và tôi khá tốt, điển hình như bao gia đình khác. Ban đầu, ông tỏ ra thất kinh khi nghĩ đến chuyện tôi phẫu thuật, nhưng sau khi tôi dùng hormone được 1 năm, ông dần hiểu ra lý do của tôi và bây giờ còn giúp ước mong của tôi thành sự thật. Tôi rất biết ơn điều đó cũng như mối quan hệ gắn kết mà chúng tôi có.
Chia tay áo bó ngực
Lịch phẫu thuật rơi vào ngày 16 tháng 4. Mẹ đã cùng tôi bay từ sân bay Heathrow tới Florida. Bà đồng ý làm bạn đồng hành với tôi bởi vì bà là lựa chọn đầu tiên, cũng là lựa chọn cuối cùng. Trước khi khởi hành, tôi không hề lo lắng hay phấn khích, chỉ thấy cực kỳ tập trung. Não tôi lúc này dành hết mọi năng lượng cho vùng tổ chức và kế hoạch. Nói là ngực mới, nhưng thật ra đó là sự điều chỉnh lại một phần hiện tại trên cơ thể tôi mà thôi. Nó sẽ không phải là thứ gì đó xa lạ. Kể cả khi cảm thấy lạ lẫm với bộ ngực mới, tôi vẫn xem như mình đã nhận được món quà tuyệt vời. Tất nhiên để có được món quà này, tôi phải mất đi một số tiền. Nhưng thứ nhận lại vượt lên trên mọi giá trị vật chất. Tôi sẽ có được điều mà mình hằng mong mỏi, hằng tha thiết từ khi bắt đầu dậy thì gần 2 thập kỉ trước. Cơ thể sẽ chỉ được tạo ra từ tôi và cho tôi.
Vài người hỏi tôi có lo lắng không khi quyết định một bước đi khó có thể quay lại như phẫu thuật chuyển giới? Không – tôi trả lời trong khi tưởng tượng hình dáng tương lai của mình và cảm nhận được cảm giác thoải mái trong hạnh phúc. Nhưng một câu trả lời khác thực tế hơn sẽ là: tuy không thể đoán được tương lai, nhưng tôi hoàn toàn hiểu rõ tình trạng hiện tại của mình không thể tiếp tục kéo dài thêm.
Lịch phẫu thuật rơi vào ngày 16 tháng 4. Mẹ đã cùng tôi bay từ sân bay Heathrow tới Florida. Bà đồng ý làm bạn đồng hành với tôi bởi vì bà là lựa chọn đầu tiên, cũng là lựa chọn cuối cùng. Trước khi khởi hành, tôi không hề lo lắng hay phấn khích, chỉ thấy cực kỳ tập trung. Não tôi lúc này dành hết mọi năng lượng cho vùng tổ chức và kế hoạch. Nói là ngực mới, nhưng thật ra đó là sự điều chỉnh lại một phần hiện tại trên cơ thể tôi mà thôi. Nó sẽ không phải là thứ gì đó xa lạ. Kể cả khi cảm thấy lạ lẫm với bộ ngực mới, tôi vẫn xem như mình đã nhận được món quà tuyệt vời. Tất nhiên để có được món quà này, tôi phải mất đi một số tiền. Nhưng thứ nhận lại vượt lên trên mọi giá trị vật chất. Tôi sẽ có được điều mà mình hằng mong mỏi, hằng tha thiết từ khi bắt đầu dậy thì gần 2 thập kỉ trước. Cơ thể sẽ chỉ được tạo ra từ tôi và cho tôi.
Vài người hỏi tôi có lo lắng không khi quyết định một bước đi khó có thể quay lại như phẫu thuật chuyển giới? Không – tôi trả lời trong khi tưởng tượng hình dáng tương lai của mình và cảm nhận được cảm giác thoải mái trong hạnh phúc. Nhưng một câu trả lời khác thực tế hơn sẽ là: tuy không thể đoán được tương lai, nhưng tôi hoàn toàn hiểu rõ tình trạng hiện tại của mình không thể tiếp tục kéo dài thêm.
"Cơ thể sẽ chỉ được tạo ra từ tôi và cho tôi"
Điều quan trọng nhất sau tất cả là được tự do khỏi chiếc áo bó ngực nóng bức, khó thở mà tôi bận mỗi ngày. Tôi đã phải làm bạn với sự khó chịu và chèn ép cơ thể trong 4 năm rồi. Khách quan mà nói, nhờ có chiếc áo, nhìn ngực tôi phẳng phiu hơn và dường như không ai biết tôi mặc áo bó. Nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng vì lúc nào cũng cảm tưởng như người ta sẽ phát hiện ra nó, thành ra tôi luôn nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương quá mức cho phép, bất cứ khi nào có thể. Phòng thay đồ và phòng tập gym như những bãi mìn có thể phát nổ bất cứ lúc nào nếu sơ sẩy. Tôi luôn phải cẩn thận đảm bảo quần áo không có sơ suất nào. Ngày đặt lịch phẫu thuật, tôi đã quá đủ mệt mỏi trong cơn ám ảnh che giấu mình khỏi mọi người cũng như với chính bản thân tôi.
Tuy nhiên, không phải lúc nào tôi cũng ghét mặc áo bó ngực. Tôi còn nhớ rõ khi lần đầu tiên chiếc áo được chuyển đến trong một gói giấy bên ngoài không ghi rõ tên món hàng. Tôi đứng trong căn hộ sinh viên của mình tại Edinburgh, chiếc áo bó bên dưới một lớp áo thun. Lần đầu tiên, tôi thấy được con người thật sự của mình trong gương - con người mình đã hình dung từ hồi còn bé. Tôi hồ hởi chạy đi mua môt hộp trà túi lọc mà tôi không cần lắm. Chỉ là tôi đang tận hưởng cảm giác là chính mình trên phố, mặc dù xung quanh chỉ có mỗi mình tôi hiểu cảm giác tuyệt vời ấy. Nụ cười rạng rỡ của tôi vào một buổi chiều thứ Ba u ám có lẽ đã làm ngạc nhiên người bán hàng.
Nhưng 4 năm sau, trong khi chờ đợi ở nhà ba mẹ trên đường tới sân bay, tôi đã hoàn toàn mệt mỏi. Đã đến lúc sự cải trang tạm bợ trở thành một hiện thực chắc chắn. Trong hành lý, tôi chỉ sắp vỏn vẹn 4 cái áo sơ-mi (bạn sẽ không thể mặc áo tròng cổ sau phẫu thuật), vài chiếc quần sọoc và một đôi dép xỏ ngón. À, còn áo bó ngực… nhưng gượm đã, có lẽ tôi sẽ không cần nữa. Hít một hơi thật sâu, tôi cảm nhận được chiếc đang mặc trên người. Chỉ còn vài ngày nữa là phẫu thuật. Những ngày còn lại ở Florida chỉ là nghỉ ngơi hậu phẫu nên tôi nghĩ một cái áo bó thôi là đủ.
Tuy nhiên, không phải lúc nào tôi cũng ghét mặc áo bó ngực. Tôi còn nhớ rõ khi lần đầu tiên chiếc áo được chuyển đến trong một gói giấy bên ngoài không ghi rõ tên món hàng. Tôi đứng trong căn hộ sinh viên của mình tại Edinburgh, chiếc áo bó bên dưới một lớp áo thun. Lần đầu tiên, tôi thấy được con người thật sự của mình trong gương - con người mình đã hình dung từ hồi còn bé. Tôi hồ hởi chạy đi mua môt hộp trà túi lọc mà tôi không cần lắm. Chỉ là tôi đang tận hưởng cảm giác là chính mình trên phố, mặc dù xung quanh chỉ có mỗi mình tôi hiểu cảm giác tuyệt vời ấy. Nụ cười rạng rỡ của tôi vào một buổi chiều thứ Ba u ám có lẽ đã làm ngạc nhiên người bán hàng.
Nhưng 4 năm sau, trong khi chờ đợi ở nhà ba mẹ trên đường tới sân bay, tôi đã hoàn toàn mệt mỏi. Đã đến lúc sự cải trang tạm bợ trở thành một hiện thực chắc chắn. Trong hành lý, tôi chỉ sắp vỏn vẹn 4 cái áo sơ-mi (bạn sẽ không thể mặc áo tròng cổ sau phẫu thuật), vài chiếc quần sọoc và một đôi dép xỏ ngón. À, còn áo bó ngực… nhưng gượm đã, có lẽ tôi sẽ không cần nữa. Hít một hơi thật sâu, tôi cảm nhận được chiếc đang mặc trên người. Chỉ còn vài ngày nữa là phẫu thuật. Những ngày còn lại ở Florida chỉ là nghỉ ngơi hậu phẫu nên tôi nghĩ một cái áo bó thôi là đủ.
Cộng đồng hỗ trợ
Tại sân bay Fort Lauderdale, kế hoạch đã sắp xếp cẩn thận của tôi tiếp tục được đền đáp xứng đáng. Leland, chủ của New Beginnings Retreat – một dịch vụ ăn ở đặc biệt dành cho những người chuyển giới nam phẫu thuật ngực tại miền Nam Florida - đích thân đến đón chúng tôi. Trên đường đi, anh giới thiệu với chúng tôi kế hoạch chi tiết cho 10 ngày tới. Anh cũng sẽ là người đưa đón chúng tôi tới phòng khám, nhà thuốc, khu mua sắm và cả bãi biển nếu chúng tôi thích.
Phòng hai mẹ con tôi có đầy đủ tiện nghi và thêm một giường đặc biệt dành cho hậu phẫu. Khu vực chung còn có sân vườn và nơi nướng thịt BBQ. Tôi và mẹ ở cùng với nửa tá người khác cùng bạn bè của họ, những người đang chờ phẫu thuật hoặc đang trong giai đoạn hậu phẫu. Trong căn bếp, mọi người nói chuyện rất sôi nổi, hầu hết bàn tán về tiến trình hồi phục, như cách chữa táo bón hậu phẫu thuật, làm sao để hết ngứa khi lành sẹo, hay cảm giác hồi hộp tháo băng xem kết quả tạo hình ngực một tuần sau ca mổ. Một cựu lính cứu hỏa ở California có cậu con trai hai mươi mấy tuổi đã phẫu thuật được 2 ngày. Ông vừa làm xong món lasagna, và bảo chúng tôi quanh đây còn nhiều chỗ để xem lắm. Có một bản đồ lớn trên tường đánh dấu quê quán của những khách trọ đã lui tới. Ngoài Mỹ, châu Âu, Úc, tôi ngạc nhiên vì thấy còn có cả Trung Quốc, Trinidad và Madagascar.
Nơi ở đặc biệt này là ý tưởng do Leland nghĩ ra. Trước đây chính anh cũng từng làm phẫu thuật ngực. Anh đã gặp nhiều bệnh nhân nước ngoài và nghe những khó khăn của họ về nhà trọ, đường xá hay gặp phải khu vực không thân thiện. Ngay sau đó, anh và vợ đã mở ra nơi tuyệt vời này. Tính tới nay họ đã tiếp đón hơn 300 khách hàng từ nơi khác đến. Với tôi, những con người này, những nơi như thế này đã tạo nên cộng đồng người chuyển giới quốc tế. Ở đây còn có những sáng kiến và những cuộc gặp gỡ chia sẻ kinh nghiệm vô tận.
Tại sân bay Fort Lauderdale, kế hoạch đã sắp xếp cẩn thận của tôi tiếp tục được đền đáp xứng đáng. Leland, chủ của New Beginnings Retreat – một dịch vụ ăn ở đặc biệt dành cho những người chuyển giới nam phẫu thuật ngực tại miền Nam Florida - đích thân đến đón chúng tôi. Trên đường đi, anh giới thiệu với chúng tôi kế hoạch chi tiết cho 10 ngày tới. Anh cũng sẽ là người đưa đón chúng tôi tới phòng khám, nhà thuốc, khu mua sắm và cả bãi biển nếu chúng tôi thích.
Phòng hai mẹ con tôi có đầy đủ tiện nghi và thêm một giường đặc biệt dành cho hậu phẫu. Khu vực chung còn có sân vườn và nơi nướng thịt BBQ. Tôi và mẹ ở cùng với nửa tá người khác cùng bạn bè của họ, những người đang chờ phẫu thuật hoặc đang trong giai đoạn hậu phẫu. Trong căn bếp, mọi người nói chuyện rất sôi nổi, hầu hết bàn tán về tiến trình hồi phục, như cách chữa táo bón hậu phẫu thuật, làm sao để hết ngứa khi lành sẹo, hay cảm giác hồi hộp tháo băng xem kết quả tạo hình ngực một tuần sau ca mổ. Một cựu lính cứu hỏa ở California có cậu con trai hai mươi mấy tuổi đã phẫu thuật được 2 ngày. Ông vừa làm xong món lasagna, và bảo chúng tôi quanh đây còn nhiều chỗ để xem lắm. Có một bản đồ lớn trên tường đánh dấu quê quán của những khách trọ đã lui tới. Ngoài Mỹ, châu Âu, Úc, tôi ngạc nhiên vì thấy còn có cả Trung Quốc, Trinidad và Madagascar.
Nơi ở đặc biệt này là ý tưởng do Leland nghĩ ra. Trước đây chính anh cũng từng làm phẫu thuật ngực. Anh đã gặp nhiều bệnh nhân nước ngoài và nghe những khó khăn của họ về nhà trọ, đường xá hay gặp phải khu vực không thân thiện. Ngay sau đó, anh và vợ đã mở ra nơi tuyệt vời này. Tính tới nay họ đã tiếp đón hơn 300 khách hàng từ nơi khác đến. Với tôi, những con người này, những nơi như thế này đã tạo nên cộng đồng người chuyển giới quốc tế. Ở đây còn có những sáng kiến và những cuộc gặp gỡ chia sẻ kinh nghiệm vô tận.
Tiền phẫu và hậu phẫu
Bảy giờ sáng hôm sau, sau một đêm bồn chồn khó ngủ, tôi bắt đầu được đưa vào phòng mổ. Một nữ y tá dáng người be bé luồn ống truyền dịch vào ven ở tay tôi. Điều cuối cùng tôi nhớ là người ta cố định hai cánh tay tôi trên một thanh ngang để chúng dang ra như tư thế Chúa Giê-su trên tượng thánh giá.
Hậu phẫu, tôi thức dậy với một cơ thể cứng đơ còn đầu thì ong ong. Khi còn chưa tỉnh lắm, tôi đã vội hỏi: “Ca mổ kéo dài bao lâu?” Thật ra ý thật sự trong câu hỏi của tôi là: “Có trục trặc gì xảy ra không?” Hơn 2 tiếng đồng nghĩa với việc đã có trục trặc. Và tôi biết thêm rằng mình sẽ nợ bệnh viện thêm 250 đô la nữa cho thời gian cộng thêm trên bàn mổ.
Cô y tá chăm sóc cho tôi nhìn tôi rồi cười nhẹ: “Anh quên là vừa hỏi em câu đó ban nãy rồi sao?”
Tôi không tài nào nhớ ra nổi.
“Ca mổ của anh mất 1 tiếng 4 phút,” cô bảo.
Bảy giờ sáng hôm sau, sau một đêm bồn chồn khó ngủ, tôi bắt đầu được đưa vào phòng mổ. Một nữ y tá dáng người be bé luồn ống truyền dịch vào ven ở tay tôi. Điều cuối cùng tôi nhớ là người ta cố định hai cánh tay tôi trên một thanh ngang để chúng dang ra như tư thế Chúa Giê-su trên tượng thánh giá.
Hậu phẫu, tôi thức dậy với một cơ thể cứng đơ còn đầu thì ong ong. Khi còn chưa tỉnh lắm, tôi đã vội hỏi: “Ca mổ kéo dài bao lâu?” Thật ra ý thật sự trong câu hỏi của tôi là: “Có trục trặc gì xảy ra không?” Hơn 2 tiếng đồng nghĩa với việc đã có trục trặc. Và tôi biết thêm rằng mình sẽ nợ bệnh viện thêm 250 đô la nữa cho thời gian cộng thêm trên bàn mổ.
Cô y tá chăm sóc cho tôi nhìn tôi rồi cười nhẹ: “Anh quên là vừa hỏi em câu đó ban nãy rồi sao?”
Tôi không tài nào nhớ ra nổi.
“Ca mổ của anh mất 1 tiếng 4 phút,” cô bảo.
Vài giây sau, mọi chú ý của tôi chuyển sang miếng băng nẹp đang quấn chặt lấy lồng ngực và một cơn đau khiến tôi chỉ muốn trút cả lọ thuốc giảm đau vào miệng. Sau đó, cô y tá đỡ tôi ngồi dậy, dỗ tôi nhấp một cốc nước gừng và ăn vài cái bánh quy. Đổi lại, tôi được hứa sẽ có thuốc giảm đau cho uống.
Một tuần sau, mặc dù cơn đau dần dịu đi, nhưng thay thế cho nó lại là sự bức bối, khó chịu và chán chường ngày càng tăng lên. Chúng tôi ghé thăm khu bảo tồn chim hồng hạc, dẫu vậy trong đầu tôi lúc đó chỉ có mong muốn được quẳng những cái ống dẫn trong người lên trên cây mà thôi!
Cuối cùng cũng đến ngày tôi đứng trước tấm gương lớn tại văn phòng bác sĩ. Tôi sẽ không bao giờ quên được câu nói của bác sĩ: “Không phải bị sưng đâu, đó là cơ ngực của cậu.” Tôi chỉ biết cười toe sung sướng và lắc đầu ngỡ mình đang mơ. Gần như ngay lập tức, tôi nhìn thấy con người thật sự của mình trong gương. Mẹ tôi cũng mỉm cười, nhưng tôi nghĩ bà thở phào nhẹ nhõm thì đúng hơn.
Tôi không thể nói lên được lòng biết ơn của mình nhiều như thế nào. Tôi nợ bà ít nhất hai lần, nhiều hơn những đứa trẻ khác nợ ba mẹ chúng vậy. Ngay cả nếu không có chuyến đi này, bà cũng phải nuôi dưỡng 2 phiên bản dậy thì của tôi, phiên bản thứ hai là một đứa con trai.
Một tuần sau, mặc dù cơn đau dần dịu đi, nhưng thay thế cho nó lại là sự bức bối, khó chịu và chán chường ngày càng tăng lên. Chúng tôi ghé thăm khu bảo tồn chim hồng hạc, dẫu vậy trong đầu tôi lúc đó chỉ có mong muốn được quẳng những cái ống dẫn trong người lên trên cây mà thôi!
Cuối cùng cũng đến ngày tôi đứng trước tấm gương lớn tại văn phòng bác sĩ. Tôi sẽ không bao giờ quên được câu nói của bác sĩ: “Không phải bị sưng đâu, đó là cơ ngực của cậu.” Tôi chỉ biết cười toe sung sướng và lắc đầu ngỡ mình đang mơ. Gần như ngay lập tức, tôi nhìn thấy con người thật sự của mình trong gương. Mẹ tôi cũng mỉm cười, nhưng tôi nghĩ bà thở phào nhẹ nhõm thì đúng hơn.
Tôi không thể nói lên được lòng biết ơn của mình nhiều như thế nào. Tôi nợ bà ít nhất hai lần, nhiều hơn những đứa trẻ khác nợ ba mẹ chúng vậy. Ngay cả nếu không có chuyến đi này, bà cũng phải nuôi dưỡng 2 phiên bản dậy thì của tôi, phiên bản thứ hai là một đứa con trai.
Không còn gì che giấu dưới lớp áo
Cảm giác đi bộ dọc bãi đậu xe tại sân bay Heathrow tuyệt vời không thể tin được. Với mọi người thì cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, nhưng với tôi thì còn hơn thế. Có một điều đã được đặt vào đúng chỗ của nó. Tôi luôn cảm thấy sai khi mặc áo bó ngực, chẳng khá hơn so với phần ngực mà nó che giấu. Còn bây giờ, tôi đang cảm nhận lớp vải cotton chạm trực tiếp vào lưng và ngực mình. Không còn gì thoải mái hơn thế.
Bây giờ đã 2 tháng rưỡi sau phẫu thuật. Không còn băng bó, không còn phải nằm ngửa một chỗ nữa. Tôi đã chạy xe đạp, với tay lên kệ được, và bắt đầu trở lại phòng gym. Tôi say mê theo đuổi Judo vì bây giờ không còn gì phải giấu bên dưới lớp áo. Núm vú của tôi đã hồng hào trở lại. Vết sẹo hai bên ngực không dày; chúng tạo thành một đường giữa cơ ngực và phần xương sườn, nên tôi càng có quyết tâm tập tạ cho chúng phai hẳn.
Duy chỉ có một điều mà tôi vẫn còn e ngại, đó là quy tắc lịch sự: khi nào, nơi nào được cởi trần. Mặc dù không nên để trần ở nơi công cộng, nhưng tôi vẫn rất thích được ở trần, nếu nhiệt độ trên 12 độ C. Dù sao thì tôi cũng nên kiềm chế sự thích thú lại.
Bây giờ, trong khi phải tránh ánh nắng mặt trời chờ lành thẹo, tôi mơ tưởng đến một ngày có thể mặc đồ tắm đi chơi hè. Và còn khá nhiều áo gi-lê để thử nữa, mặc dù cô em sành điệu của tôi không ưng chút nào. Những ngày hè đầy ắp tiếng cười tới đây sẽ là thời gian tôi sẽ không bao giờ quên.
Cảm giác đi bộ dọc bãi đậu xe tại sân bay Heathrow tuyệt vời không thể tin được. Với mọi người thì cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, nhưng với tôi thì còn hơn thế. Có một điều đã được đặt vào đúng chỗ của nó. Tôi luôn cảm thấy sai khi mặc áo bó ngực, chẳng khá hơn so với phần ngực mà nó che giấu. Còn bây giờ, tôi đang cảm nhận lớp vải cotton chạm trực tiếp vào lưng và ngực mình. Không còn gì thoải mái hơn thế.
Bây giờ đã 2 tháng rưỡi sau phẫu thuật. Không còn băng bó, không còn phải nằm ngửa một chỗ nữa. Tôi đã chạy xe đạp, với tay lên kệ được, và bắt đầu trở lại phòng gym. Tôi say mê theo đuổi Judo vì bây giờ không còn gì phải giấu bên dưới lớp áo. Núm vú của tôi đã hồng hào trở lại. Vết sẹo hai bên ngực không dày; chúng tạo thành một đường giữa cơ ngực và phần xương sườn, nên tôi càng có quyết tâm tập tạ cho chúng phai hẳn.
Duy chỉ có một điều mà tôi vẫn còn e ngại, đó là quy tắc lịch sự: khi nào, nơi nào được cởi trần. Mặc dù không nên để trần ở nơi công cộng, nhưng tôi vẫn rất thích được ở trần, nếu nhiệt độ trên 12 độ C. Dù sao thì tôi cũng nên kiềm chế sự thích thú lại.
Bây giờ, trong khi phải tránh ánh nắng mặt trời chờ lành thẹo, tôi mơ tưởng đến một ngày có thể mặc đồ tắm đi chơi hè. Và còn khá nhiều áo gi-lê để thử nữa, mặc dù cô em sành điệu của tôi không ưng chút nào. Những ngày hè đầy ắp tiếng cười tới đây sẽ là thời gian tôi sẽ không bao giờ quên.